Vợ chồng Mai và Tuấn lấy nhau được 6 năm, sống ở một căn hộ thuê nhỏ ở Hà Đông (Hà Nội). Hai người chắt chiu từng đồng, gom góp suốt bao năm mới để dành được hơn 1 tỷ — dự tính cuối năm mua căn chung cư nho nhỏ để ổn định cuộc sống.
Vậy mà một buổi tối, Tuấn đột nhiên thông báo:
“Anh rút tiền rồi, mẹ bảo nhà ở quê xuống cấp, anh phải về xây lại cho bà.”
Mai chết lặng.
Cô cố giữ bình tĩnh hỏi:
“Anh rút hết à? Không giữ lại đồng nào à?” Tuấn gãi đầu: “Ừ, mẹ nói nhà nứt tường, dột mái… Anh con trai duy nhất, không giúp thì ai giúp?”
Cơn tức nghẹn trong cổ. Hôm sau, Mai bắt xe thẳng về quê chồng ở Nam Định, xông thẳng vào nhà. Bà Hường – mẹ Tuấn – đang ngồi tỉa rau, ngẩng lên nhìn con dâu rồi nói tỉnh queo:
“Tiền con trai tao thì cũng là tiền của tao, mày có quyền gì mà sang đây om sòm?”
Cả xóm kéo ra xem, Mai vừa khóc vừa nói:
“Bọn con dành dụm mấy năm, giờ nhà tan cửa nát hết rồi!” Nhưng bà Hường chỉ phẩy tay, thản nhiên: “Nhà này là do nó hiếu thảo. Mày không thích thì thôi.”
Mai quay về, lòng nguội lạnh. Ngay hôm sau, cô lặng lẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ mảnh đất bố mẹ cho hồi cưới về tên mẹ đẻ, rồi âm thầm nộp đơn ly hôn. Cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông đặt mẹ lên trên vợ nữa.
Đến ngày ra tòa, Tuấn vẫn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt mệt mỏi. Anh chẳng nói gì ngoài một câu:
“Anh chỉ mong em bình an.”
Khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán đưa cho Mai một phong bì niêm phong — nói là giấy tờ liên quan đến tài sản của chồng. Mai mở ra, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất căn nhà mới xây – ghi tên cô làm chủ sở hữu.
Bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc mà Tuấn viết tay:
“Mẹ chỉ đứng tên hộ, giờ anh chuyển lại cho em. Tiền đó cũng là của chúng ta, anh chỉ muốn em có nhà tử tế trước khi sinh con.”
Mai chết lặng. Ngoài cửa sổ, gió thổi qua mấy nhành phượng muộn. Cô ôm xấp giấy, nước mắt rơi lã chã, không rõ là hối hận hay thương xót cho chính mình.
Trong khu nhà vốn yên ắng mỗi đêm, tiếng gió lùa qua những hàng cau trước cổng luôn tạo nên một âm hưởng lạnh lẽo. Thế nhưng suốt tháng vừa qua, thứ khiến cả nhà bà Hằng mất ngủ không phải là gió, mà là tiếng gõ cửa khẽ khàng vang lên từ hành lang tầng hai – nơi bố chồng bà, ông Lâm, đang ở. Tiếng gõ đều đặn, như người mang theo một nỗi lo âm thầm, mỗi đêm một lần, vào đúng khoảng một giờ sáng.
Người gõ cửa là Diễm , cô giúp việc mới đến được hơn nửa tháng. Dáng người nhỏ nhắn, ánh mắt lúc nào cũng hơi cúi xuống, dáng vẻ không khác gì những phụ nữ lam lũ quanh năm lo việc nhà. Thế nhưng, chính cô lại là tâm điểm của sự nghi ngờ. Mẹ chồng bà Hằng nhìn điều này bằng ánh mắt không mấy thiện cảm, còn bà Hằng thì vừa bối rối vừa khó chịu. Một phụ nữ xa lạ, đêm nào cũng bước lên lầu, gõ cửa phòng bố chồng? Thật khó để không suy nghĩ.
Bà Hằng kể với chồng, giọng thấp xuống: “Em không thích cái cách cô ta lảng vảng trước cửa phòng ba đâu. Khuya thế, đi làm gì?”.
Chồng bà cũng nghi hoặc không kém. Cuối cùng, họ quyết định trích một camera nhỏ lắp âm trong góc hành lang, muốn xem rốt cuộc người giúp việc này đang làm gì.
Đêm hôm đó, vào đúng một giờ ba phút, Diễm bước lên cầu thang. Không mang đèn pin, không mang gì khác ngoài một chiếc áo khoác mỏng. Cô đứng trước cửa phòng ông Lâm, đưa tay gõ ba tiếng nhẹ, rồi nghiêng đầu lắng nghe. Thấy không có phản ứng, cô khẽ xoay tay nắm cửa, hé vào nhìn.
Hành động ấy càng làm cả nhà cảnh giác. Nhưng khi xem tiếp đoạn sau, họ gần như lặng người.
Ông Lâm lúc đó đang ngồi ngoài mép giường, tay ôm ngực, hơi thở nặng nhọc. Diễm không hề tỏ ra sợ hãi hay bối rối. Cô chạy vào, lấy chiếc máy đo huyết áp từ ngăn tủ bên cạnh, một cách thành thục đến mức như đã làm hàng chục lần trước đó. Huyết áp ông tụt mạnh. Diễm lấy nước ấm, kê lại gối, xoa vai ông cho đến khi nhịp thở dần ổn định. Tất cả diễn ra trong im lặng, nhẹ nhàng, như thể đây là công việc cô đã làm quen thuộc từ lâu.
Hôm sau, bà Hằng âm thầm xem lại toàn bộ lịch sử camera. Chỉ trong nửa tháng, Diễm đã lên phòng ông Lâm đến tám lần , đều vào lúc ông phát cơn ho nặng hoặc có dấu hiệu khó thở. Mỗi lần như vậy, cô đều lặng lẽ kiểm tra, không hề báo lại với ai, cũng không tính thêm tiền công.
Đến lúc này, nghi ngờ của cả nhà biến thành một cảm giác khó nói vừa xấu hổ, vừa cảm động. Và rồi một đêm khác, mọi chuyện đã thật sự khiến họ bàng hoàng.
Khoảng hai giờ sáng, Diễm lại lên lầu. Lần này, họ xem trực tiếp trên điện thoại. Khi cửa hé mở, ánh đèn vàng hắt ra, lộ rõ nửa mặt ông Lâm hơi lệch, môi méo, tay run, dấu hiệu của tai biến nhẹ. Diễm lập tức đỡ ông nằm nghiêng, gọi cấp cứu, đồng thời thực hiện đúng thao tác sơ cứu. Nếu trễ hơn nửa tiếng, có lẽ hậu quả đã không thể tưởng tượng.
Sau hôm đó, bác sĩ khen rằng cô giúp việc đã xử lý rất bình tĩnh, và quan trọng nhất, là dám lên xem khi nghe tiếng ho . Nhiều người dù biết nhưng lại sợ phiền, sợ trách nhiệm, sợ bị hiểu lầm.
Bà Hằng nghe đến câu “sợ bị hiểu lầm”, tim như thắt lại. Suốt nửa tháng qua, họ nghi ngờ một người đang âm thầm cứu bố mình.
Khi hết tháng, Diễm nhận lương như thường lệ. Nhưng lúc mở phong bì, cô ngạc nhiên đến mức mắt đỏ hoe. Lương vốn thỏa thuận là tám triệu, nhưng trong phong bì lại là 18 triệu, nhiều hơn 10 triệu so với deal lương lúc đầu . Bà Hằng nói chậm rãi, giọng nhẹ hơn nhiều so với ngày đầu gặp mặt:
– Cô không chỉ làm việc nhà. Cô chăm ba tôi còn hơn cả điều dưỡng chuyên nghiệp. Chúng tôi ghi nhận hết.
Diễm vội xua tay, cúi đầu: – Tôi chỉ nghĩ ông cần người bên cạnh… Người già đêm ho nhiều, tôi không yên tâm.
Nhưng bà Hằng đặt tay lên vai cô, nói điều khiến cô càng bối rối: – Cuối năm, nếu cô còn ở đây, Tết này nhà tôi thưởng cô 30 triệu. Không phải để mua lòng. Mà vì cô xứng đáng.
Diễm cúi đầu rất lâu, bờ vai khẽ run. Cô không nói lời nào, chỉ liên tục gật đầu. Hình ảnh ấy làm cả nhà im lặng trong một cảm xúc khó diễn tả.
Từ hôm đó, bầu không khí trong nhà dường như đổi khác. Mẹ chồng bớt khó tính, ông Lâm luôn miệng gọi Diễm là “người cứu tinh”, còn bà Hằng thì cảm thấy yên tâm lạ thường. Không còn tiếng gõ cửa ban đêm khiến họ khó chịu, mà thay vào đó là sự biết ơn, vì nhờ những tiếng gõ ấy mà ông Lâm được an toàn, cả nhà tránh được một cơn tai biến nặng.
Câu chuyện tưởng như drama gia đình lại hóa thành sự ấm áp. Có đôi khi, người ta chỉ hiểu được lòng người khi nhìn bằng cả trái tim, không phải bằng nghi ngờ. Người giúp việc mới thuê, hóa ra là người mang đến bình yên mà họ không hề biết.
Tôi với vợ kết hôn được 7 năm nay và đã có 2 con đủ nếp đủ tẻ. Do chúng tôi đã có nhà riêng sẵn nên vợ chồng chỉ làm ăn và để ra. Tôi là quản lý một nhà máy may với rất đông công nhân, vợ là giáo viên tiểu học gần nhà.
Trung bình 1 tháng chúng tôi chỉ tiêu khoảng 10 triệu là đủ, còn 30 triệu để dành tiết kiệm. Do đó mỗi năm cũng tích cóp được gần 400 triệu. Các khoản thưởng lễ Tết thì vợ chồng dồn vào mua sắm hoặc cho các con du lịch hè.
Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com
Vợ tôi được cái rất tôn trọng ý kiến của chồng. Mỗi khi nội ngoại có việc, cô ấy cũng hỏi ý kiến tôi biếu xén hay đi phong bì bao nhiêu. Tất nhiên lần nào tôi cũng chỉ đạo:
“Tết là em phải đưa nhà nội nhiều gấp đôi, gấp ba nhà ngoại vì mình về đó là chủ yếu. Nhà nội 20 triệu còn nhà ngoại 5 triệu thôi”.
“Các đám giỗ bên nội em cứ để phong bì 1 triệu cho tươm tất đẹp mặt, còn đám giỗ bên ngoại 300k là được rồi”.
Nhiều lúc thấy cô ấy cằn nhằn:
“Anh nhất bên trọng nhất bên khinh thế, nội ngoại phải như nhau chứ”.
“Như nhau làm sao được, phụ nữ đã lấy chồng phải chăm chút cho nhà chồng”.
2 năm nay sau khi vừa mua được 1 ngôi nhà đang cho khách thuê thì vợ chồng tôi lại tích cóp để có thể 1-2 năm nữa mua được căn chung cư vứt đó. Lên tinh thần tiết kiệm, tôi quán triệt với vợ rõ ràng nên cô ấy cũng không dám quá tay.
Ấy thế mà cuối tuần trước, vợ đang dạy online thì tôi thấy báo có tin nhắn đến trong messenger của cô ấy. Tôi cầm điện thoại xem thì tá hỏa biết vừa sáng nay vợ tôi chuyển khoản biếu bà ngoại 30 triệu. Giờ bà hỏi sao gửi nhiều thế.
Tôi xông vào kéo vợ ra ngoài hỏi:
“Em lấy tiền đâu mà cho bà ngoại tận 30 triệu?”.
Vợ tôi trơ mặt:
“Đấy là tiền riêng em tích cóp bao lâu nay. Thấy bà sắp sửa cái bếp nên gửi biếu bà”.
“À, thì ra cô cũng có quỹ đen à? Sống cùng chồng mà còn lén lút giấu diếm. Tôi nói cho cô biết, ông bà ngoại cả năm nhà mình chẳng nhờ cậy được gì mà lại gửi những 30 triệu. Đã kiếm ra ít tiền còn sĩ, không biết xót của”.
Chiều ấy, tôi đi xe sang thẳng nhà bà ngoại cách đó 10km nói thẳng luôn:
“Thấy ông bà sửa lại cái bếp, vợ chồng con tính biếu ông bà 5 triệu thôi. Nào ngờ vợ con chẳng biết mới gửi nhiều như thế. Con nói vậy ông bà đừng phật lòng, năm nay dịch dã làm ăn cũng khó quá”.
Nghe con rể nói ý tứ thế, mẹ vợ vào phòng rồi cầm ngay cả 30 triệu ra ấn vào tay tôi:
“Vợ chồng con khó khăn vậy ông bà nỡ lòng nào nhận tiền. Con cầm 30 triệu này về nhé, mẹ định mấy hôm nữa sẽ mang sang trả vì mẹ cũng tích cóp đủ tiền rồi”.
Cái Kết Đắng Của 30 Triệu
Tôi về nhà, đặt xấp tiền 30 triệu lên bàn uống nước, giọng đắc ý: “Đây, nguyên vẹn không thiếu một đồng. Bà ngoại trả lại hết, còn bảo mấy hôm nữa bà mang sang tận nơi vì sợ mình khó khăn.”
Vợ tôi – cô giáo tiểu học hiền lành nhất khối – đang ngồi chấm bài, nghe xong chỉ ngẩng lên nhìn tôi một cái. Ánh mắt ấy không giận, không khóc, chỉ lạnh đến rợn người. Cô ấy lặng lẽ gấp quyển vở lại, đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa cái “rầm”.
Ba ngày liền vợ không nấu cơm, không nói với tôi câu nào. Hai đứa nhỏ hỏi: “Mẹ sao thế bố?”, tôi chỉ quát: “Hỏi mẹ mày ấy!”
Đến ngày thứ tư, tôi đi làm về thì thấy nhà cửa sạch bong, cơm nguội để phần trong nồi, nhưng không thấy vợ đâu. Trên bàn có một tờ giấy A4 gấp tư:
“Anh Hùng,
30 triệu em để dành suốt 4 năm, mỗi tháng em bớt tiền chợ 500 nghìn, bớt tiền sữa cho con 200 nghìn, bớt tiền mua quần áo mới cho bản thân… Em không mua son phấn, không cà phê bạn bè, không mua váy đẹp chỉ để dành dụm cho mẹ em sửa cái bếp đã dột 3 năm nay, mưa là nước chảy vào nồi cơm.
Em không dám nói với anh vì biết anh sẽ không đồng ý. Em sai vì giấu anh. Nhưng anh cũng sai khi nghĩ rằng tình nghĩa có thể cân đo bằng tiền, và lòng hiếu thảo của vợ có thể bị anh kiểm soát từng đồng.
Hôm anh đến nhà mẹ em đòi lại tiền trước mặt bà, bà đã khóc cả đêm. Bà bảo: “Mẹ không trách con, mẹ chỉ thương con lấy phải người chồng coi tiền nặng hơn mẹ vợ.”
Em không cãi nhau với anh nữa, mệt rồi. Em xin phép dẫn hai con về ngoại vài hôm để bà đỡ buồn. Khi nào anh thấy tiền không còn là thước đo tất cả, thì em về.
Còn 30 triệu anh cứ giữ lấy mà mua chung cư. Em không cần nữa.
Thanh.”
Tôi đọc xong mà tay run, tờ giấy nhàu nhĩ trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy sợ – sợ thật sự.
Tối đó tôi phóng xe về nhà ngoại. Mẹ vợ ngồi ngoài sân, ánh đèn dầu leo lét. Thấy tôi, bà không chào, chỉ thở dài:
“Vào đi. Mẹ đang gói bánh chưng đây. Mẹ định mai mang sang cho lũ nhỏ.”
Tôi quỳ sụp xuống trước mặt bà, đầu cúi gập:
“Mẹ ơi… cháu xin lỗi… con khốn nạn lắm… con mang cả tiền về đây, mẹ giữ lấy mà sửa bếp, mà làm gì cũng được… con chỉ xin mẹ đừng giận”
Bà nhìn tôi hồi lâu, rồi chậm rãi đặt tay lên đầu tôi, giọng run run:
“Vợ con nó không giận con đâu. Nó chỉ… đau thôi. Đau vì người đầu ấp tay gối bảy năm lại có thể sỉ nhục mẹ nó trước mặt thiên hạ chỉ vì 30 triệu.”
Tôi khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc trước mặt mẹ vợ.
Về đến nhà lúc nửa đêm, vợ đã dắt hai con về từ bao giờ. Cô ấy ngồi trên ghế sofa, mắt vẫn ánh mắt lạnh lùng hôm nào. Tôi quỳ xuống trước mặt vợ, đặt 30 triệu trước mặt cô ấy, giọng nghẹn lại:
“Anh sai rồi… Anh xin lỗi… Tiền này của em, em muốn làm gì thì làm. Anh không bao giờ dám quản nữa… Chỉ xin em đừng rời xa anh.”
Vợ tôi nhìn tôi, rồi nhìn xấp tiền, cuối cùng thở thật dài:
“Mai em sẽ mang về trả bà, bảo bà sửa bếp. Còn anh… anh muốn chuộc lỗi thì từ nay đừng bao giờ dùng tiền để đo tình nghĩa nữa.”
Tôi gật đầu lia lịa như đứa trẻ mắc lỗi.
Sáng hôm sau, cả nhà bốn người cùng về ngoại. Tôi tự tay đưa 30 triệu cho bà, cúi đầu xin lỗi trước bàn thờ tổ tiên nhà vợ. Bà cười hiền, xoa đầu tôi:
“Thôi, vào ăn cơm đi con. Từ nay đừng để mẹ con nó phải giấu giấu giếm giếm nữa.”
Vợ tôi đứng bên cạnh, lần đầu tiên sau một tuần, khẽ nắm tay tôi. Bàn tay ấy ấm, nhưng tôi biết, vết thương trong lòng cô ấy sẽ còn lâu mới lành.
Còn tôi, từ đó về sau mỗi lần mở ví thấy tiền là lại nhớ cái ngày tôi đánh mất gần như tất cả chỉ vì 30 triệu đồng.
Tiền kiếm lại được. Nhưng lòng tin của vợ, của mẹ vợ, và cả lòng tự trọng của chính mình – một khi đã vỡ thì dù có hàn gắn cũng đầy vết xước.
Bà Lựu – một người đàn bà có tiếng “ăn nói chua như giấm” trong xóm – luôn tự hào mình khéo giữ nếp nhà. Khi con trai bà – Hưng – đưa vợ từ quê về cưới, bà đã chẳng ưa ngay từ lần đầu gặp mặt: “Con dâu mà quê mùa, nói tiếng
Bà Lựu – một người đàn bà có tiếng “ăn nói chua như giấm” trong xóm – luôn tự hào mình khéo giữ nếp nhà.
Khi con trai bà – Hưng – đưa vợ từ quê về cưới, bà đã chẳng ưa ngay từ lần đầu gặp mặt:
“Con dâu mà quê mùa, nói tiếng đặc sệt, chắc học hết cấp 2 là cùng. Mặt mũi thì hiền như cục đất, lấy về chỉ tổ làm x;/ấu mặt mẹ chồng.”
Từ ngày về làm dâu, Mai – cô con dâu hiền lành – luôn bị xếp ngồi ăn dưới góc bếp. Bữa cơm nào bà Lựu cũng chỉ đạo rõ ràng:
– “Mẹ ăn trên, chị ngồi dưới. Nhà tôi có trên dưới rạch ròi. Quê mà muốn ngồi chung à?”
Cả nhà không ai dám can ngăn. Hưng thì đi làm xa, một tuần mới về một lần, còn Mai thì luôn lặng lẽ cúi đầu, không hé răng.
Thời gian trôi, bà Lựu đột nhiên đổ b;/ệnh. Tai biến khiến nửa người bà li;/ệt, nằm một chỗ. Nhưng điều làm bà tức tối hơn cả… là Mai không còn ở nhà nữa.
Cô để lại một lá thư ngắn gọn:
“Con xin phép về quê lo việc gia đình vài hôm, nhờ chị Hai chăm mẹ giúp.”
Mỗi ngày, người chăm bà thay đổi. Khi thì người từ trung tâm y tế đến, khi thì bác sĩ đến tận nhà truyền nước.
Mọi chi phí đều được thanh toán sẵn. Bà bực mình hỏi con gái lớn:
– “Tiền đâu mà tụi bây gọi bác sĩ tư chăm mẹ?”
Cô con gái chỉ đưa bà một tấm danh thiếp ghi dòng chữ:
“Nguyễn Thị Mai – Phó Tổng Giám đốc điều hành Tập đoàn y tế quốc tế H.T.P”
Bà Lựu ch;/ết sững.
Thì ra, Mai không hề “quê mùa” như bà nghĩ. Không ngờ cô chính là đứa con gái duy nhất gia đình khét tiếng.
Ba tháng sau, việc chăm sóc đột nhiên dừng lại.
Một buổi sáng, có chiếc xe sang đỗ trước cổng. Một người đàn ông mặc vest đen bước vào, cúi đầu trao phong bì:
“Tập đoàn chúng tôi xin chấm dứt hợp đồng điều dưỡng cho bà Lựu. Đây là khoản chi trả cuối cùng, theo chỉ thị của Phó Tổng Giám đốc Nguyễn Thị Mai.”
Ông cúi chào rồi rời đi, để lại trên bàn một tấm danh thiếp và phong thư trắng.
Bên trong, chỉ ó vài dòng chữ gọn gàng:
“Con đã làm tròn đạo nghĩa làm dâu. Từ nay, ân tình giữa chúng ta xem như dứt.”
Đêm đó, bà Lựu khóc suốt.
Trong cơn gió lùa qua khe cửa, bà nghe vang vọng tiếng Mai nói hôm nào:
“Mẹ ăn cơm đi kẻo nguội.”
Và lần đầu tiên trong đời, người đàn bà vốn kiêu hãnh ấy nhận ra — có những thứ mất đi rồi, không bao giờ mua lại được, dù có cả thế gian trong tay.
Mẹ tôi về rồi, tôi chỉ biết ngồi khóc. Sau khi biết tôi sinh con, mẹ tôi đã thu xếp việc nhà cửa để lên chăm con chăm cháu. Bà mới vừa lên hôm qua thì sáng nay đã xách đồ về.
Tôi xuất thân ở quê, lấy chồng thành phố. Vì nhà chồng đông người lại có điều kiện nên ngay sau cưới chúng tôi mua nhà ở riêng.
Chồng tôi về cơ bản là tốt, chỉ có điều anh khá kĩ tính trong cách ăn cách mặc và vô cùng sạch sẽ đôi khi khiến người khác thấy ngại. Làm vợ anh, tôi phải thay đổi khá nhiều, phải bỏ dần tính xuề xòa nhà quê của mình. Nhưng tôi luôn cho rằng đó chính là ưu điểm của anh mà tôi cần học hỏi.
Khi tôi mang bầu sắp đến ngày sinh, chồng tôi có nói vì bà nội vẫn bận đi làm nên anh sẽ thuê người chăm sóc tôi trong kì ở cữ. Nhưng tôi nói mẹ mình sẽ thu xếp việc nhà để lên chăm tôi tầm một tháng. Anh nói “mẹ lên chơi thì được chứ anh không muốn phiền bà” nhưng vì đó là mong muốn của tôi nên anh đồng ý.
Tôi sinh được ba ngày thì mẹ tôi lên. Nghĩ đến cảnh những ngày tới có mẹ đẻ chăm tôi mừng đến rơi nước mắt. Nhưng ngày vui quá ngắn ngủi. Hôm mẹ lên, sữa tôi vẫn chưa về, thằng bé khóc trong khi tôi pha sữa. Mẹ tôi bế cháu, vừa dỗ vừa vờ mắng. Bà hôn lên má, lên mặt cháu cưng nựng. Đúng lúc đó chồng tôi vào. Anh đón lấy con trên tay bà rồi nói: “Mẹ đừng có hôn hít lên mặt cháu như vậy, mất vệ sinh. Cháu đang nhỏ dễ lây bệnh lắm”. Mẹ tôi không nói gì, im lặng ra ngoài.
Tới sáng mai, khi chồng đã đi làm, tôi bất ngờ thấy mẹ xách túi bảo về quê. Mẹ nói mẹ không ở được, con rể coi thường mẹ nhà quê bẩn thỉu này nọ. Tôi cố giải thích cho mẹ hiểu là chồng tôi tính hơi sạch sẽ với lại không khéo ăn khéo nói thôi chứ không có ý gì. Nhưng mẹ không chịu.
Tôi gọi điện cho chồng, bảo anh làm mẹ giận rồi, mẹ đòi về quê rồi với mong muốn anh nói chuyện với mẹ, xin lỗi mẹ một tiếng để bà đừng giận, nhưng chồng tôi lại nói thế này: “Nếu mẹ không muốn ở thì em cứ để mẹ về. Chứ với con cái mà mẹ cũng tự ái vặt kiểu đó thì anh không chắc là sẽ chiều mẹ được. Con mình còn nhỏ, đề kháng yếu, người già thì lắm bệnh tật, làm như vậy là không tốt. Bà thương cháu thì càng phải giữ cho cháu chứ”.
Mẹ tôi về rồi, tôi chỉ biết ngồi khóc. Sau khi biết tôi sinh con, mẹ tôi đã thu xếp việc nhà cửa để lên chăm con chăm cháu. Bà mới vừa lên hôm qua thì sáng nay đã xách đồ về rồi. Về trong nỗi ấm ức vì bị con rể chê bai bẩn thỉu gây bệnh.
Càng thương mẹ, tôi lại càng cảm thấy giận chồng. Anh với tôi nói thế nào cũng được, nhưng với mẹ vợ thì phải khác chứ. Nghĩ xem những lời anh nói, có người nào mà cảm thấy dễ chịu không.
Vậy mà anh còn nói không sai, còn bảo mẹ tự ái vặt. Có phải thâm tâm chồng tôi coi thường nhà vợ ở quê nên mới nói năng không ngần ngại khách sáo vậy không?
Đám cưới con trai, chồng tôi quyết dựng rạp cưới ngoài ngõ trước 1 tuần để anh em, bạn bè đến thăm hỏi thì sẵn có chỗ tiếp đãi. Nào ngờ, rắc rối vì đó mà nảy sinh.
Một tháng đã trôi qua kể từ ngày tôi tổ chức đám cưới cho con trai lớn, nhưng đến giờ cơn bực tức vẫn chưa nguôi.
Xóm tôi có khoảng 10 hộ, ngõ khá rộng, đủ để xe con 7 chỗ hay xe tải 1,5 tấn đi vào.
Trước kia, nhà ai có công việc như cưới xin, ma chay, giỗ chạp thì tự dựng rạp, mời khách ăn cỗ tại nhà. Nhà nào sân hẹp thì dựng thêm rạp ở sân nhà hàng xóm.
Thế nhưng, khoảng 6-7 năm trở lại đây, ngõ xóm mở rộng, lát bê tông sạch sẽ, chủ nhà thường dựng rạp ra ngõ luôn. Dân xóm tôi vẫn tự hào “Xóm mình sạch đẹp, làm rạp rộng tí có khi cả trăm mâm cỗ một lượt cũng vừa”. Thế nên, những nhà có công việc thường nhàn hơn hẳn khoản dựng rạp, sắp cỗ đãi khách.
Chồng tôi quyết dựng rạp ngoài ngõ trước 1 tuần để anh em, bạn bè đến thăm hỏi thì sẵn có chỗ tiếp đãi. Ảnh minh
Cách đây 1 tháng, vợ chồng tôi tổ chức đám cưới cho con trai. Cũng như mọi nhà, chúng tôi dựng rạp ngoài ngõ cho tiện. Dĩ nhiên, vào ngày gửi thiệp mời hàng xóm, tôi đã xin phép đàng hoàng vì rạp cưới sẽ ảnh hưởng đến giao thông. Mọi người đều hoan hỉ.
Vì lần đầu cưới con, lại là dân kinh doanh có nhiều bạn bè khách khứa, vợ chồng tôi muốn dựng rạp lớn hơn thường lệ. Thay vì rạp thường, chúng tôi thuê hẳn rạp sự kiện.
Chồng tôi còn quyết định dựng rạp ngoài ngõ trước cả tuần để tiện tiếp đón anh em, bạn bè đến thăm hỏi. Thấy vậy, bố mẹ chồng khuyên: “Làm gì cũng phải nghĩ đến hàng xóm láng giềng. Dựng rạp cả tuần, người ta còn làm ăn gì được nữa”
Nhưng chồng tôi gạt đi: “Gớm, cả đời cưới con được mấy lần mà ông bà cứ lo xa. Hàng xóm phải thông cảm chứ. Bao năm nay con cũng cho họ nhờ mãi rồi”.
Tôi cũng đồng tình với quan điểm đó. Nào ngờ, rắc rối thực sự xảy đến. Xóm tôi có 1 nhà đang xây, 1 nhà thì có kho hàng kinh doanh phải vận chuyển ra vào cả ngày.
Hôm thấy nhà tôi dựng rạp, họ đã thắc mắc: “Anh chị dựng rạp sớm thế xe cộ đi lại làm sao?”. Chồng tôi khó chịu đáp lại: “Làm ăn là việc cả đời chứ đâu phải 1, 2 ngày. Chú sởi lởi mấy hôm đi. Tối tôi mời sang uống rượu”.
Lát sau, chủ của căn nhà đang xây cũng đến phàn nàn vì họ không chở được vật tư vào. Chồng tôi vẫn câu nói đó: “Bác thông cảm cho nhà em mấy hôm. Ai có công việc mà chả phải nhờ hàng xóm”.
Rạp dựng được vài ngày mà không biết bao nhiêu lần 2 hộ gia đình đó phàn nàn, tỏ vẻ khó chịu. Xe to không qua được, họ phải dùng xe rùa chở hàng hóa, vật liệu xây dựng ra vào. Lúc thì vướng cái bàn, lúc lại vướng chân rạp, nhà tôi liên tục phải ra thu dọn.
Đỉnh điểm vào sát ngày cưới, chồng tôi và chủ nhà đang xây xảy ra cự cãi. Họ tức giận, dùng chiếc xe rùa đâm thẳng vào tấm phông nền vốn được trang trí làm nơi cho khách chụp ảnh lưu niệm. Chiếc phông rách toạc, chồng tôi tức giận lao đến tính “năm ăn năm thua” nhưng mọi người cản lại.
Giữa trận cãi vã, điều khiến tôi không ngờ đến là hầu hết xóm giềng đều về phe 2 hộ kia, quay sang trách móc gia đình tôi. Nhà buôn bán thì tức tối vì không thể chuyên chở hàng hóa, nhà có con nhỏ thì bực bội vì nhà tôi bật loa đài hát karaoke đến khuya trong nhiều ngày liền…
Tôi ấm ức phân bua: “Khi nhà các bác có việc, chẳng phải nhà em cũng hoan hỉ cho nhờ đó sao?”. Một trong số đó vặc lại: “Chúng tôi nhờ nhà chị cũng chỉ 1, 2 ngày, đâu ra nhờ cả tuần như thế”.
Kết quả, đám cưới con trai tôi vắng mặt cả xóm. Họ không sang rửa bát, dọn dẹp, ăn cỗ… như vợ chồng tôi đã từng nhiệt tình với họ trước đây.
Một tháng qua, tôi và hàng xóm không chào hỏi nhau. Mỗi cái chạm mặt nếu không phải tức tối thì là ngượng ngùng. Tôi vừa giận họ chuyện đám cưới, lại vừa muộn phiền vì “hàng xóm tối lửa tắt đèn” nay bỗng hóa người dưng.
Tôi chia sẻ câu chuyện này mong được mọi người phân tích đúng sai và cho lời khuyên để mối quan hệ với hàng xóm bớt căng thẳng, nặng nề.
Sau nhiều ngày không thấy vợ quay trở lại, người chồng đã tìm về tận quê nhà của vợ.
Tôi tên là Hải, 30 tuổi, làm nhân viên kỹ thuật cho một công ty điện lạnh ở Hà Nội. Sau gần hai năm đi xem mặt, cuối cùng tôi cũng gặp Mai – cô gái khiến tôi nghĩ rằng “đây có thể là người để mình yên bề gia thất”. Mai hiền, nói năng nhẹ nhàng, làm kế toán cho một cửa hàng nội thất. Chúng tôi quen nhau qua người quen giới thiệu, nói chuyện chưa đầy một tháng đã quyết định cưới. Lúc đó tôi nghĩ, tình yêu không nhất thiết phải kéo dài, quan trọng là cảm giác tin tưởng.
Đám cưới được tổ chức đơn giản ở quê cô ấy. Bố mẹ tôi thương con trai, cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều. Hôm cưới, trời mưa lất phất, tôi chỉ mong sau lễ sẽ đưa vợ về nhà mình ở Hà Nội, bắt đầu cuộc sống mới. Nhưng mọi chuyện không như tôi tưởng.
Mới 4 ngày sau cưới, Mai nói muốn về nhà ngoại ít hôm, bảo mẹ cô bị ốm, nhớ con gái. Hôm đó cô dậy sớm, dọn dẹp phòng, rồi đi xe khách về quê. Tôi ở lại, tối về nhà vẫn gọi điện hỏi thăm. Cô nói đang chăm mẹ, mai về.
Nhưng 2 hôm sau, Mai vẫn chưa về. Tôi hỏi, cô bảo còn việc nhà, phải ở thêm vài ngày. Giọng cô đều đều, không có vẻ gì vội vã. Tôi bắt đầu thấy lạ. Mới cưới được mấy ngày mà đã hai lần đòi về ngoại, có gì đó không ổn.
Tối hôm thứ năm, tôi gọi điện không thấy bắt máy. Sáng hôm sau, tôi lấy xe máy chạy thẳng về Nam Định, đến nhà cô. Bà mẹ chồng tương lai mở cửa, hơi bối rối khi thấy tôi. Tôi hỏi Mai đâu. Bà ấp úng một lát rồi bảo: “Nó đi ra ngoài có chút việc… mà chắc con cũng nên biết chuyện này, kẻo hiểu lầm”.
Tôi ngồi xuống, lòng bắt đầu nóng ran. Bà kể, Mai từng kết hôn một lần nhưng giấu nhà trai vì sợ “không ai chấp nhận”. Cuộc hôn nhân cũ chỉ kéo dài một năm, không con cái, đã ly hôn hơn hai năm nay. Gần đây, Mai nợ một khoản tiền do đứng tên vay giúp bạn, chưa trả được, nên mấy hôm nay về quê để giải quyết.
Tôi nghe mà như sét đánh ngang tai. Không phải vì cô từng có chồng – chuyện đó tôi có thể suy nghĩ lại – mà vì cô giấu tôi tất cả. Từ chuyện quá khứ, đến nợ nần, đều im lặng cho đến khi bị phát hiện. Tôi đứng dậy, chẳng biết nên giận hay buồn. Cảm giác bị lừa khiến ngực nghẹn lại.
(Ảnh minh hoạ)
Chiều đó, Mai về. Thấy tôi ngồi trước sân, cô khựng lại. Tôi nhìn cô thật lâu rồi chỉ nói: – Sao em không nói trước với anh? Cô cúi đầu, giọng run run: – Em sợ… sợ anh sẽ bỏ em. Em chỉ muốn bắt đầu lại, nhưng chưa kịp thì mọi chuyện rối lên. Em xin lỗi.
Tôi thở dài. Nếu cô nói sớm, có lẽ tôi sẽ không bị tổn thương thế này. Tôi không trách việc cô từng đổ vỡ, ai mà chẳng có quá khứ. Nhưng giấu giếm, để rồi cưới xong mới nói – điều đó khiến tôi mất niềm tin.
Tối ấy, tôi lái xe về Hà Nội một mình. Trên đường, gió lạnh thổi vào mặt. Tôi nghĩ mãi: hôn nhân không phải trò thử, càng không phải nơi để trốn chạy quá khứ. Một khi đã dối lòng ngay từ đầu, thì dù yêu đến mấy, cũng khó mà đi tiếp.
Đã ba tuần trôi qua, Mai nhắn tin xin gặp, nói muốn giải thích thêm. Tôi chưa trả lời. Có thể tôi sẽ gặp, cũng có thể không. Vì trong lòng tôi, có thứ còn quan trọng hơn tình yêu – đó là niềm tin.
Có người nói, đôi khi hạnh phúc đến trễ, chỉ vì ta gặp sai người trước. Có lẽ vậy. Tôi vẫn tin vào tình yêu, chỉ là giờ đây, tôi muốn nó đến từ sự thật, chứ không phải từ những điều bị che giấu.
Ở làng Đồng Cạn, ai cũng biết ông Lưu Văn Nghĩa, người đàn ông 82 tuổi sống một mình trong căn nhà cũ mốc rêu
Ở làng Vân Khê, ai cũng biết cụ Trần Văn Dậu, 84 tuổi, sống thui thủi trong căn nhà gỗ nghiêng ngả bên bờ ruộng. Từ ngày cụ Thắm – vợ cụ – mất, cụ Dậu chỉ còn bầu bạn với bầy gà và luống rau sau nhà.
Ba người con – Khải, Kỳ, Khang – mỗi đứa một nơi. Điện thoại thì tháng đôi ba cuộc, mà toàn là hỏi:
“Bố khoẻ không? – À… mà khu đất đền bù ở xóm Đồi đã có thông báo chưa?”
Năm ấy, mưa bão dồn dập, đất trơn trượt. Một buổi chiều, cụ Dậu lom khom ra vườn lom một ít rau, chân trượt, đập mạnh xuống nền đất ướt.
Trời tối mịt, gió lùa qua mái nhà thủng lỗ chỗ.
Không một ai hay.
Chỉ khi ông Phúc – trưởng thôn – đi kiểm tra mương thoát nước, nghe tiếng rên yếu ớt, mới phát hiện cụ nằm bất động dưới mưa.
Ông Phúc bế cụ chạy bộ qua mấy con dốc đến trạm y tế, run như sắp ngã.
Mấy ngày trời, ông thức trắng chăm cụ từng muỗng cháo, từng viên thuốc.
Đến lúc bác sĩ khẽ lắc đầu:
“Cụ yếu rồi… gọi con cháu về đi. Cụ chờ không được lâu đâu.”
Ông Phúc gọi.
Cả ba đứa chỉ nói một câu giống nhau như học thuộc:
“Con đang kẹt việc. Ba… ba ráng đợi vài hôm.”
Cụ Dậu nghe hết.
Nhưng cụ không còn vài hôm để đợi.
Chiều cuối cùng…
Hơi thở cụ Dậu thoi thóp. Cụ run run kéo tay trưởng thôn, mắt nhòe nước:
“Phúc… phong bì… chỗ đất đền bù… làm theo ý tôi…”
“Dạ tôi biết rồi, cụ cứ yên tâm.”
Cụ Dậu cố nở nụ cười, mỏng như sương.
Rồi hơi thở cụ tắt nhẹ như một ngọn đèn dầu cạn bấc.
Khi ba người con về…
Trời vừa kịp hửng nắng sau cơn mưa. Đám xóm đã dựng rạp, bày bàn, đặt quan tài.
Khải, Kỳ, Khang bước vào, ôm quan tài gào khóc ầm ỹ như thể cả đời tận hiếu.
Dân làng nhìn mà lắc đầu.
Chỉ có ông Phúc đứng nép bên cạnh, thấy nghèn nghẹn nơi sống mũi:
Lúc sống không thấy mặt, lúc chết lại khóc như bão cuốn.
Đến ngày đưa tang, ba anh em còn tranh nhau đứng đầu hàng phúng viếng, miệng xưng xót xa, nhưng mắt cứ liếc quanh xem ai chứng kiến.
Và chỉ đến khi hạ huyệt xong – đất còn chưa kịp lấp phẳng – thì bản chất mới lộ:
Khải quăng nén nhang xuống đất, gằn giọng:
“Giờ nói đi. Chỗ tiền đền bù đất bố để đâu? Phải chia đều.”
Kỳ với Khang lập tức sấn lên:
“Đúng đó! Bố để bao nhiêu? Giấy tờ đâu? Đừng có giấu!”
Không ai nhắc đến bố.
Chỉ nhắc tiền.
Dân làng đứng quanh, mặt sượng trân.
Sự thật trong phong bì
Ông Phúc thở dài, lấy phong bì cụ Dậu đã dúi vào tay ông trước lúc nhắm mắt.
Ba anh em nhà kia lao tới như thú vồ.
Khải xé phong bì.
Không một đồng.
Chỉ có tờ giấy gấp đôi và cuốn sổ đỏ cũ.
Gió thổi, giấy rung nhẹ.
Nhưng tay Khải thì run bần bật.
Kỳ xông vào giật lấy.
Khang chụp theo.
Ba khuôn mặt đang đỏ vì tức chuyển dần thành xám ngoét như tro bếp.
Trong giấy là những dòng chữ khắc khổ, nguệch ngoạc nhưng rõ ràng:
“Toàn bộ tiền đền bù đất và căn nhà này
tôi để lại cho ông Phúc.
Người duy nhất kéo tôi từ vũng bùn lên,
người thăm tôi những khi mưa bão về
và người cho tôi chén cháo lúc không ai nhớ đến tôi.
Ba đứa con tôi không có phần.
Nếu chúng đòi, hãy đưa tờ này ra cho cả làng xem.”
Dưới cùng, một dòng ngắn ngủi mà như tát thẳng vào mặt cả ba:
“Con nào chỉ nhớ đến bố khi có tiền,
thì không xứng nhận chút gì của bố.”
Sổ đỏ đứng tên Nguyễn Hữu Phúc, đã sang tên từ một tuần trước – khi cụ Dậu còn tỉnh táo minh mẫn.
Cả làng lặng đi
Khang há hốc, không nói nổi.
Kỳ đứng lùi lại, tay buông thõng.
Khải toát mồ hôi, mặt trắng bệch.
Ông Phúc trầm giọng:
“Cụ nói với tôi…
‘Cho chúng nó tiền, chúng vẫn chửi nhau.
Tôi để lại cho người thương tôi thật lòng.’
Tôi từ chối nhiều lần… nhưng cụ lạy tôi, tôi đâu nỡ.”
Một lúc sau, ông nhìn thẳng ba anh em:
“Nếu các anh không phục… mai tôi họp làng, đọc hết trước mặt mọi người.
Di nguyện người chết, ai dám cãi?”
Ba người như bị rút hết sức.
Không nói thêm câu nào.
Dân làng gật gù, thì thầm:
“Cụ Dậu minh mẫn lắm.
Của để dành phải để cho người biết thương mình.”
Từ hôm đó, cả Vân Khê nhắc nhau một câu nói đầy xót xa:
Rất nhiều người không biết rằng làm “chuyện ấy” sai thời điểm cũng có thể gây nguy hiểm tính mạng.
“Chuyện ấy” là nhu cầu sinh lý tự nhiên và là một phần quan trọng của đời sống vợ chồng. Tuy nhiên, nếu thực hiện sai thời điểm, hoạt động này có thể gây mệt mỏi, thậm chí nguy hiểm tính mạng. Bác sĩ Xu Hao thuộc Bệnh viện đa khoa tỉnh An Huy (Trung Quốc) cảnh báo, đột tử trong khi quan hệ trên thực tế không hề quá hiếm gặp.
Bác sĩ Xu chia sẻ một trường hợp đau lòng: Anh Lý, nam bệnh nhân 35 tuổi, qua đời đột ngột ngay sau khi kết hôn chưa đầy 1 năm. Sau chuyến công tác dài ngày trở về, anh Lý và vợ là chị Trần (ngoài 20 tuổi) đã có một đêm lãng mạn. Thế nhưng, đang trong lúc cao trào, anh Lý đột nhiên ôm ngực, ngã vật xuống giường.
Người đàn ông đột tử trong khi làm “chuyện ấy” sau nhiều ngày xa vợ (Ảnh minh họa)
Dù được đưa đi cấp cứu, các y bác sĩ không thể cứu được nạn nhân. Kết luận cuối cùng của bác sĩ là anh Lý bị đột tử do lên cơn nhồi máu cơ tim cấp tính. Vợ anh Lý ngất xỉu tại chỗ vì tin rằng chồng mình vốn rất khỏe mạnh, không ngờ làm “chuyện ấy” cũng có thể gây mất mạng.
5 thời điểm không nên làm “chuyện ấy”
Bác sĩ Xu giải thích, đột tử khi quan hệ (còn được gọi là thượng mã phong hay phạm phòng) thường được giải thích là ngừng tim hoặc xuất huyết não do hưng phấn quá mức. Sự hưng phấn tột độ dẫn đến tăng huyết áp đột ngột và rối loạn nhịp tim. Bác sĩ nghiêm mặt cảnh báo, có 5 thời điểm và tình trạng cơ thể mà các cặp đôi cần lùi lại nhu cầu sinh lý:
Khi quá mệt mỏi
Vận động quá sức có thể gây ra cái chết đột ngột, nhất là khi bạn đang mệt mỏi, suy nhược. “Chuyện ấy” là dạng vận động tiêu hao nhiều sức lực, tạo ra sự thay đổi đột ngột về thể chất và cả tinh thần. Khi cơ thể suy nhược, sự gắng sức đột ngột này sẽ gây áp lực quá tải lên tim.
Sau khi uống nhiều rượu bia
Trái ngược với cảm giác hưng phấn ban đầu, rượu bia có thể làm giảm chất lượng cuộc yêu và gây nguy hiểm cho tính mạng. Rượu bia có tác dụng kích thích mạnh đến hệ tim mạch, gây co thắt mạch máu và tăng huyết áp, là yếu tố làm tăng nguy cơ mắc các bệnh về tim mạch, mạch máu não và dẫn đến tử vong đột ngột.
Không nên làm “chuyện ấy” ngay sau khi uống nhiều rượu bia (Ảnh minh họa)
Sau khi uống nhiều thuốc hỗ trợ tình dục
Điều này là nguyên nhân phổ biến gây đột tử ở đàn ông trung niên, cao tuổi. Uống một lượng lớn thuốc kích thích rất dễ khiến hệ thần kinh trung ương bị hưng phấn quá mức. Cùng với việc máu lưu thông nhanh và nhịp tim tăng nhanh khi quan hệ, việc này sẽ làm tăng nguy cơ tai biến tim mạch và mạch máu não gấp nhiều lần.
Quá lo lắng, đang căng thẳng hoặc tức giận
Những cảm xúc tiêu cực này ảnh hưởng rất lớn tới ham muốn và cả chất lượng cuộc yêu. Kích thích tinh thần quá độ cũng là một trong những nguyên nhân chính dẫn đến đột tử tình dục, bởi nó gây ra sự hưng phấn thần kinh và co thắt mạch máu không kiểm soát.
Ngay sau bữa ăn quá no
Sau khi ăn một bữa quá no, lượng máu lớn sẽ phải tập trung vào hệ tiêu hóa. Nếu ngay lập tức thực hiện “chuyện ấy”, tim sẽ phải làm việc tăng cường đột ngột để bơm máu cho cả hoạt động tình dục và dạ dày, gây ra gánh nặng lớn lên tim, dẫn đến mệt tim hoặc đau tim, đặc biệt nguy hiểm với người có bệnh nền.
Ngoài ra, bác sĩ Xu nhắc nhở rằng nếu thấy vợ/chồng/đối tác của mình có biểu hiện lạ, sức khỏe gặp vấn đề khi đang làm chuyện ấy đừng vì xấu hổ hay chủ quan mà do dự việc nhờ sự trợ giúp y tế. Đừng để những giây phút thăng hoa biến thành “cơn ác mộng”.
Trồng gừng phong thủy không khó. Càng ngày càng nhiều người thích trồng loại cây này để trang trí nhà cửa.
Gừng vốn là loại gia video dược sử dụng làm gia vị cho các món ăn thường ngày. Tuy nhiên, trong thời gian gần đây, nhiều người còn chọn trồng cây gừng bonsai như một thú vui giản dị, giúp cuộc sống thêm phần thú vị, bớt nhàm chán. Cây gừng bonsai vừa dễ trồng, đẹp mắt lại mang ý nghĩa tốt trong phong thủy.
Chậu gừng bonsai xanh mướt, lạ mắt giúp không gian sống thêm sinh động. Ngoài ra, người ta tin rằng loại cây này còn có ý nghĩa đặc biệt.
Vì sao càng ngày càng có nhiều người trồng gừng phong thủy?
Để trồng một cây gừng bonsai, bạn chỉ cần chi phí tương đối thấp. Cách để gừng mọc mầm cũng đơn giản, không cần chăm sóc quá nhiều. Vẻ đẹp mộc mạc của cây gừng tạo ra sự hài hòa cho không gian sống. Ngoài ra, trồng gừng còn có ý nghĩa thanh lọc năng lượng, xua đuổi những điều xui xẻo và mở đường đón tài lộc.
Nhiều người có rằng vẻ ngoài “gân guốc” của củ gừng và phần lá xanh tốt tạo nên biểu tượng của sự sinh sôi nảy nở, sự kiên cường.
Gừng tỏa ra mùi hương cay nồng nhẹ nhàng có tác dụng tốt trong việc khử mùi, làm sạch không khí. Việc chăm sóc gừng từ lúc nảy mầm đến khi củ già cỗi cũng là một cách giảm căng thẳng sau thời gian làm việc mệt mỏi. Trồng gừng phong thủy hiện là trào lưu đang được nhiều người yêu thích.
Trong phong thủy, củ gừng với các đốt rễ đâm tua tủa, phần lá đánh vươn lên mạnh mẽ thể hiện sự phát triển theo từng bước, từng giai đoạn, sự thăng tiến không ngừng. Vị cay nồng của gừng còn được đánh giá là giúp phá trừ tai ách, xua đuổi tà khí, giúp bảo vệ sự bình an cho gia đình. Đặt một chậu gừng bonsai trong nhà được xem là cách kích hoạt may mắn và tài lộc.
Cách trồng gừng bonsai
Có nhiều loại gừng khác nhau như gừng gió (loại này có mùi rất thơm), gừng trâu (loại gừng có củ lớn), gừng sẻ (củ nhỏ)… Trong đó, gừng sẻ được nhiều người lựa chọn vì kích thước củ nhỏ, nhiều nhánh, các đốt gừng nhỏ thích hợp để đặt trong đĩa thủy canh hoặc chậu cảnh mini. Khi nảy mầm, các nhánh của gừng sẻ sẽ mộc lên tạo thành những tầng, thớ đẹp mắt và dễ tạo hình bonsai. Ngoài ra, gừng sẻ cũng có mùi thơm đậm, giúp thanh lọc không khí.
Để trồng gừng bonsai, bạn có thể chọn cách trồng thủy canh. Cách này vừa giúp chậu gừng mang lại vẻ đẹp thanh tao, tinh tế, phù hợp với việc đặt trong phòng khách hoặc bàn làm việc để trang trí. Cách trồng gừng rất đơn giản. Bạn có thể chọn trồng gừng thủy canh hoặc trồng trong đất đều được.
Bạn nên chọn những củ gừng gà, chắc khỏe. Quan sát trên củ gừng thấy có những đốm trắng hoặc hồng ở đầu củ. Đây là các mầm/chồi non, khi gặp điều kiện thích hợp sẽ phát triển thành phần thân và lá của cây gừng. Nếu củ gừng có dấu hiệu bị thối, hãy cắt bỏ phần này và ngâm gừng trong dung dịch khử nấm hoặc thuốc tím pha loãng rồi đem phơi khô.
Chuẩn bị một đĩa/chậu nhỏ đựng nước sạch để trồng gừng. Đặt củ gừng vào đĩa hoặc chậu rồi đổ nước ngập khoảng 1/3 thân củ gừng. Không đặt toàn bộ củ gừng trong nước vì như vậy gừng sẽ bị thối.
Để đĩa gừng ở nơi có ánh sáng nhẹ để gừng mọc mầm. Khi thấy mầm nhú lên, bạn có thể nhỏ thêm dung dịch dinh dưỡng dành cho cây thủy sinh, 1-2 lần/tháng để nuôi cây.
Khoảng 3-4 ngày lại thay nước cho gừng một lần để tránh tình trạng nước bị đục, bẩn khiến gừng bị thối và cũng để ngăn ngừa muỗi.
Ngoài ra, bạn cũng có thể chọn cách trồng gừng trong đất. Nên chọn loại đất tơi xốp, giàu dinh dưỡng. Vùi củ gừng vào đất, sâu khoảng 3-5 cm, mầm gừng hướng lên trên. Khi thấy đất khô hoàn toàn mới tưới thêm nước để tránh làm gừng bị thối. Thời điểm gừng dễ sống và phát triển mạnh nhất là mùa xuân hè.
Chỉ với vài bước đơn giản, bạn có có ngay một chậu gừng bonsai đẹp mắt, vừa giúp trang trí nhà cửa, vừa mang ý nghĩa phong thủy tốt, giúp phá giải vận đen, thu hút nguồn năng lượng tích cực cho gia đình.